Thứ Năm, 7 tháng 8, 2008

TRÒ CHUYỆN VỚI LINH HỒN XƯA.

Lính Cụ Nguyễn Tri Phương: Chào cháu. Tác giả bài thơ “Còn đây mộ lính thời Cụ Nguyễn Tri Phương”.
Tác giả: Kính chào Cụ. Cháu may mắn được Cụ gọi đến hầu. Xin Cụ dạy bảo ạ !
Lính Cụ Nguyễn Tri Phương: Nghe nói cháu làm nghề xây dựng phải không?
Tác giả: Kính thưa Cụ, đúng ạ ! cháu làm nghề xây dựng.
Lính Cụ Nguyễn Tri Phương: Cháu tốt nghiệp trường nào?
Tác giả: Kính Cụ, cháu tốt nghiệp truờng Đại Học Xây Dựng từ khóa thứ nhất kia ạ!
Lính Cụ Nguyễn Tri Phương: Ra trường năm nào? có rèn nghiệp ở đâu không?
Tác giả: Kính thưa Cụ, cháu tốt nghiệp tận xa xưa hồi thập niên sáu mươi của thế kỷ XX và được đi rèn thêm ở tít tận CCCP kia ạ !
Lính Cụ Nguyễn Tri Phương: Giỏi! thế là cháu được Đảng và Nhà Nước ta chăm lo chu đáo, cho học hành đến nơi đến chốn đấy chứ !
Tác giả: Kính thưa Cụ. Đúng đấy ạ ! Cháu thuộc thế hệ con cháu Miền Nam sau thời kỳ chống Pháp, khi cuộc chiến chống Mỹ đến đỉnh khó khăn nhất thì chúng cháu được đưa ra Miền Bắc XHCN để đào tạo cho hạt giống tương lai của Miền Nam sau thời kỳ chống Mỹ đấy Cụ ạ !
Lính Cụ Nguyễn Tri Phương: Thế thì cháu thật là may mắn và Ông tin là Cháu không những giỏi chuyên môn, mà lại còn am tường xã hội. Chắc cháu bây giờ tuổi cũng đã cao rồi đấy nhỉ?
Tác giả: Dạ thưa Cụ, cháu đã gần thuộc về lớp người xưa nay hiếm “ sắp thất thập cổ lai hy” rồi đấy ạ!
Lính Cụ Nguyễn Tri Phương: Thế mà Cụ Hồ còn phân công cháu ở lại, ngó nhìn con cháu các thế hệ sau. Chắc là cháu giỏi dang trường đời lắm phải không?
Tác giả: Kính Cụ, tai cháu còn nghe được tiếng ồn đến hơn 115 “Đề xi ben”. Còn trường đời thì xưa nay nhờ các nhà xuất bản Đông, Tây, Âu. Mỹ sản xuất, ra tập nào cháu mua thì ít, mà người đời làm quà cho cháu thì nhiều ....nhiều lắm ạ Cháu xếp cao đến 1.5m trong các giá sách của thư viện nhà đấy ạ!
Lính Cụ Nguyễn Tri Phương: Ông mừng cho cháu, thế là cháu được Đảng và Nhà Nước ta..à...cái gì nhỉ? à...à.....dạy bảo chu đáo, lại được có nhiều sách cổ, sách kim để .....đọc! Ông mừng cho cháu.
Tác giả: Đội ơn Cụ ạ ! Cụ còn dạy bảo gì cháu nữa không ạ?
Lính Cụ Nguyễn Tri Phương: Chứ Cháu có biết cái gàu xúc đất có dung tích 0.45-0.5 m3 gắn trên chiếc xe có máy nổ rùm....rùm, mổi lần nó lia xuống để ngoặm đất, tiếng gầm của xe đào và độ nén của xe tải 18T lăn trên nền đất phát ra tiếng ồn cho xung quanh là bao nhiêu Đề-xi-ben không?
Tác giả: Ạ!......ạ!.....ạ!
Lính Cụ Nguyễn Tri Phương: Để Cụ hỏi tiếp, tiếng ồn cần thiết cho sự im lặng trong giấc ngủ của nhân dân thành phố Cháu có biết là bao nhiêu Đề-xi-ben?
Tác giả: Tiếng gầm của xe đào và rùng nén của xe tải thì lớn hơn 115 Đề-xi-ben nhiều lần Cụ ạ! Con người ta chỉ có thể chịu đựng được tiếng ồn từ 91 đến 115 Đề-xi-ben là tối đa kia ạ! Thưa Cụ! Cụ hỏi để làm ạ?
Lính Cụ Nguyễn Tri Phương: Cháu ạ! Hơn 3 tháng nay không biết thành phố Đà Nẵng họ làm gì mà máy đào, máy xúc, ôtô 15-18 tấn, máy hàn, búa tạ ... kéo đến Đào Xúc Cắt Đập Chở đi làm rung chuyển cả vùng đất – nơi hai chúng tôi bị thực dân Pháp chặt đầu đóng cọc cắm xuống vùng đất nhượng địa. Nơi đây.hết thực dân Pháp đến Đế quốc Mỹ dày xéo, mãi cho đến ngày Mỹ cút, Ngụy đầu hàng. Tháng 4-1975 Giang sơn thu về một cỏi.Nhân dân Phường Phước Ninh Đà nẵng xây thành hai nấm mồ lính Cụ Nguyễn Tri Phương tá túc bên đường Hoàng Diệu, những tưởng được yên giấc ngàn thu.Nào ngờ ......sức rung , tiếng ồn...có đến hàng ngàn Đề-xi-ben làm sao chúng tôi chịu nổi?
Tác giả:- Kính thưa Cụ!
Xin Cụ cứ yên tâm.
Vì người ta đang giải toả.
Mộ Cụ sẻ được dời đi.
Không sớm thì chiều.
Và có khi xác Cụ sẽ... được thiêu,
Bởi giá đất nghỉa trang... còn đang lên khủng khiếp...
Chưa dời Cụ đi vì ..lạm phát....phải chờ ..tiền.
Lính Cụ Nguyễn Tri Phưong: Cám ơn Cháu !
Để đó...rồi Ông đi gặp riêng,
Ngưòi chỉ huy giải toả,
Muốn dời nhanh cần phải ...biết... Online!

Phạm Minh Thông
Chuột Mậu Tý; TÂU NGỌC HOÀNG.

Đêm ba mươi Tết , Tết ba mươi,
Ngoc Hoàng nhìn Chuột, Ngọc Hoàng vui.
“Vi rút Tai xanh. Heo than thở,
Tựa đất đào hang, Chuột cười tươi”.
Tâu rằng:
Hơn ba mươi năm, nước nhà thống nhất,
Quanh một vòng nước Việt nam mình,
Tai Chuột nghe,
Rồi đến mắt Chuột nhìn,
“Quan chức Việt đang trổ tài kịch sĩ”:
**


Thi nhau biến xóm thôn thành Đô thị;
Không việc làm gái quê ra phố hỉ;
Để có người làm “ đỉ ” khắp năm châu;

Rừng nguyên sinh thui chột biết là bao;
Đất chua phèn theo thời gian đất chết.
Tàu xa bờ tàu gếch mủi nằm kia.
Dự án này, chương trình nọ xôm xia;
Khen hôm trước , hôm sau ngồi kiểm điểm.

Diệt cờ bạc dưới trên cùng tuốc kiếm;
Tính lại xem, lỗ vốn hết bao tiền?
giặc ngoại xâm dân ta diệt còn yên;
sòng cờ bạc cớ sao không trị nổi?.
Nhà lún đổ bởi chưng vì tổ Mối,
vì nuôi ong tay áo quá lâu rồi.

Nơi nào xưa Kách mạng lấy làm nôi,
đời sống dân vẫn nghèo theo nương rẩy;
cơ sở hạ tầng, còn đấy những khó khăn.
Xoá đói nghèo, bao giấy trắng mực đen;
Dân vẫn sống, nhờ vào trăng nước thuận.

Quỹ đói nghèo người người hưởng ứng;
Xoá đói nghèo được những bao nhiêu?

Thời gian theo Đổi mới sớm chiều;
Như nước chảy mòn dần núi đá.
Mọi người dân ai cũng đều biết cả;
Nói một đường, làm một ngã tràn lan.

Đến kỳ thi báo chí la làng,
cải cách giáo dục, vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt.
Quỹ đào tạo , đào tạo ai, xin nói thiệt;
họ làm gì cho đất nước hôm nay?
Quỹ này chi ra còn để chắp cánh bay;
cho dòng họ cháu con những người quyền chức,
học thành tài họ bỏ nước đi buôn.

Vốn ODA, vay để làm đường
Dự toán một chi ra một rưởi,
đường làm xong , sữa chũa triền miên.
Xây dưng thất thoát, ba mươi phần trăm;
Quốc Hội kêu, lời nằm trong ngăn kéo;
họp lấn sau lại réo rắc ca.!

Chỉ riêng cái chuyện xây nhà;
Bốn cấp hành chính tính thử là bao nhiêu?

Người ta nói ít làm nhiều,
Mình đây thì nói như điều thi nhau.
Nói nhiều nhưng có thói quên mau;
họp trước đã nói , họp sau vẫn còn.
Thí dụ một chuyện cỏn con,
cải cách Tư pháp mãi còn oan sai.
Công an, Toà, Viện dài dài;
Chạy tội , chạy án , chạy bài tạm tha.
Ví như, kết luận thanh tra ,
kết rồi để đó thật là lảng công.
Ví như, việc lấy đất công ,
Mua bán lòng vòng, tiền bỏ tuí ai?
Dự án , Quy hoạch treo hoài,
Đầu tư nước ngoài, nhìn, ngó, rồi ngơ.
Ví như, đánh bắt xa bờ;
dân nghèo ven biển đói mờ mắt trông..
Ví như, xây dựng Segame,
tiền ngàn ngàn tỷ, còn thêm nợ nần?
Ví như,Đô thị cao tầng,
Xây ra rồi để bán quầng , bán quanh.
Tái định cư, đất chạy lần quầng;
Dân ở cao tầng, việc kiếm đâu ra?.

Cò xe, cò đất, cò nhà;
Cò tua du lịch, cò qua cử bầu.
Cơm tù chỉ một xíu thôi,
Thi nhau mà đánh tơi bời Bắc Nam,
để rồi một nhóm quan tham,
bày ra quy hoạch quán cơm không tù.

Nạn cò cao cấp chưa khui,
Cò mua quyền chức cò chui cao dần.
Cò nầy hại Đảng, hại Dân;
An ninh biết đấy, nhưng lần… không ra.
Tiền đi thăm lại, thăm qua;
Đoàn này đoàn nọ, kéo ra nước ngoài,
Công khai tính thử lại coi,
So với giảm nghèo xoá đói là bao.

Dầu khí nay đã đi vào;
Chuyên môn thành thạo.Đồng vào đồng ra,
trước còn ngơ ngác mắt nai;
nay nghề thành thạo, kế liền xuở xoay.
Cổ phần hoá, lợi dụng ngay,
biến của Nhà nước vào tay riêng mình.
Ngẩm thời, ngẩm thế mà kinh;
Tài sản Nhà nước , cổ phần... rồi đi đâu?
Nước nghèo sao lắm người giàu,
Mua rừng, mua đất mua luôn đường tàu.
Tiền mua họ lấy ở đâu?
Phải ngân sách cấp, vòng quay, lầng quầng?

Tổng Công ty Nhà nước rành rành;
Đi mua cổ phần, tiền ấy của ai?
Phải chăng là một chiêu bài;
Mua cơ chế... để dể xài tiền dân?

Cổ phần hoá, hoá cổ phần;
Chia năm xẻ bảy của dân đâu còn.

Có ai từ cổ chí kim;
Thò tay lấy cắp , tự mình chặt tay.?
Vậy nên tham nhũng ngày nay;
Đã thành quốc nạn, có ngày quốc vong.
Cờ bạc, ma tuý, trẻ lang thang,
Hơn ba mươi năm thống nhất vẫn còn như rươi.
Nói ra sợ chúng bạn cười;
Năm ba phần thở, chín mười phần than.

Công việc nội vụ lan man,
Tổ chức càng giảm. Người càng phình ra.
Chẳng nước nào, giống như nước ta.
Cao nhất bốn vị, đông là quá đông.
Mổi vị thêm một văn phòng,
Thành ra công việc hết vòng lại vo;
Ông Cha ta đã bày cho:
Người lo chỉ một cả kho người mần.
Trung ưong,Quốc hội: hai vòng,
Sinh ra cái việc:Quyết trong, Thông ngoài.
Một năm mấy lần họp hẳn hoi,
tiền đâu còn nửa mà đòi tăng luơng.
Đầu mối trực thuộc Trung ương,
Càng nhiều càng tốn tiền lương dài dài.
Rõ là ta chẳng giống ai,
Một đồng thu được, xài hai ba đồng,
Nên người viên chức hết vòng lại vo,
đồng lương chỉ đủ lo cho mình.

Chuột đồng dưới đất xin trình ;
Ngọc Hoàng xem xét dân tình yên thân.
**
*
Bây giờ kể đến nguyên nhân,
Tại sao dưới đất họ mần được ri?
- Thưa Ngọc Hoàng: chẳng khó gì,
Ngẩm trong sữ sách có ghi cả rồi:
Tiếc rằng khi chép:
chữ TÔI,
thành TA,
không sửa,
lại ngồi đấy ca.
Ca rằng: Trời đất của ta;
Rừng vàng biển bạc, đấy là của chung.
Của chung thì đúng là chung;
Quản lý và dùng không rạch ròi ra.
Chẳng ai làm giống như ta:
Quản là tập thể;
Dùng là dùng chung.
Dân chủ: dựa vào số đông,
Tài năng thui chột, đần dần là đây.
Từ khi Bác mất đến nay;
Nghị quyết tập thể giơ tay đều đều,
ý chung mình phải giơ theo.
Cái vòng lẩn quẩn vòng- vèo- vo- ve.
Muốn có dân chủ, phải lắng nghe.
Tránh cho bầu cử , cánh bè, mua quan.
Ta không đa Đảng đàng hoàng;
Cầm quyền Đảng phải rỏ ràng, công khai,
Lâu nay bầu cử rứa hoài,
Đảng thì quyết trước, sau dân mới bầu.
Sinh ra cái chuyện vàng, thau,
Năm năm đến lượt anh vào tôi ra.
Cái TÔI,
Với lại cái TA,
phải lo thu vén theo đà làm quan.
Thế nên tham nhũng tràn lan:
Anh có;
Tôi được;
Dưói mang;
Trên cầm.
Năm Heo tuy có quyết tâm,
Diệt trừ tham nhũng, nhưng mần chưa xong,
-“vì con Vi-rút Tai xanh”…lình xình.
Xuân này Chuột quyết hy sinh,
Đào đổ cột đình của bọn tham quan

Việt nam nay được đàng hoàng;
Năm Châu, bốn biển bạn bè ngợi ca,
Công đầu nhờ có Đảng ta.
Dân giàu, nước mạnh cơ đồ dọc ngang.
Thế nhưng.......,
****
Vậy xin kính cáo Ngọc Hoàng;
-Chuột lui!
Príson Hoason 2004
Danang Cty 2007.
Ghi theo lời Chuột Cống




.