Thứ Ba, 25 tháng 1, 2011

NGÀY XƯA.
Mthông

Ngày xưa anh đội nón cời,
Tay cầm cờ lệnh em ngồi lưng trâu.
Thương nhau chỉ một khay trầu,
Có cau xanh vỏ với vôi trắng ngần.
Trầu cay, cau thắm vôi nồng,
Chúng ta nên vợ nên chồng bấy nay.
Không bia không rượu mà say,
Không son môi,vẫn ngất ngây hương tình.
Cây đa, bến nước, sân đình,
Có ngày xưa ấy bình minh bây giờ.
Về quê mài mực làm thơ,
Chung tay xây lại nhà thờ Tổ Tiên.

Ngày xưa.....ai chớ có quên.
TÌNH QUÊ
MThông.

Anh về làng cũ. Em đâu,
nhớ chăng ngày đợi bên cầu sông quê?
Rặng tre bóng ngả chiều về,
Dòng sông xưa vẫn vân vê đôi bờ.
Đò sang anh đợi em chờ.
Bải dâu xanh một dòng thơ tỏ tình.
Lung linh trăng nước lung linh,
Gió chao mây cuốn mối tình đôi ta.
Thôi đành ôm nắng chiều tà,Tình quê đã tạc dáng đa đầu làn
TÌNH QUÊ.
mthông.

Anh về thăm lại Thanh Chương,
Bổng nghe gió nhớ, mây thương gọi về.
Sông Lam lặng sóng bên Đê,
Nắng chiều viết lại tình quê thuở nào.
THÌ THẦM.
mthông

Gió thì thầm hát với trăng,
Mà anh cứ ngở như là em ru.
Nhớ hồi đuổi bướm triềng dâu,
Trăng cùng ta hát đêm thâu thì thầm.
CẢNH XUÂN TRÊN PHỐ SÔNG HÀN
MThông.


Xuân lại đến bên sông Hàn sương trắng,
Ngư thuyền câu tôm mực gác mái chèo.
Cửa sông Hàn sóng lặn bình minh reo.
Người hồi hả du xuân trên hè phố.

Bến Hà Thân đò đưa vào sách cổ.
Thuyền Rồng con đợi khách nép bên bờ.
Thi sỹ ngồi lặng lẽ tìm ý thơ.
Khách văn chữ dệt tơ mành mặt sông.

Tường nhà ai tô lại sắc vôi hồng.
Cô hàng xóm ẳm con về thăm ngoại.
Đoàn xe con ngoan ngoãn xếp thẳng hàng.
Siêu thị mở đón người vui sắm tết .

Chàng trai trẻ ân cần bên người đẹp.
Ngẫn ngơ nhin hàng hoá nhập ngoại bang.
Rực rở sắc xuân đầy ắp những gian hàng.
Luôn tay chọn cho nàng đôi cánh sắc .

Người chen người trên cầu quay vững chắc.
Ngắm sông Hàn với ngàn sắc lung linh.
Hải Vân xanh sương quấn sợi tơ tình.
Biển Non Nước chiều, Ngũ Hành bóng ngả.

Người du xuân đén đây từ trăm ngã.
Ga hàng không hối hả khách thập phương.
Tết Phương Đông đón bạn xứ mù sương.
Nga Anh Mỹ “say’ sông Hàn Đà Nẵng.

Những nghệ nhân với áo dài khăn đóng,
Khòm cong lưng viết câu đối mừng xuân.
Chữ thư pháp như rồng bay phượng múa,
Chúc nhà nhà năm mới gặt giàu sang.

Xuân nay về không pháo nổ ầm vang,
Mâm Ngũ Quả chứa chan tình non nước.
Anh hàng xóm dựng neo Xuân sân trước,
Cô láng giềng tha thướt cánh chim ưng,

Nhà nhà vui bên bếp lụt bánh chưng,
Hơi nước toả lá doong rừng thơm ngát .
Trời Thành phố đỏ màu cờ Tổ Quốc,
Chào Xuân sang trang sách nở hoa Xuân.
NỔI NIỀM
Mthông



Giọt sương nào đọng trong đêm,
Sáng ra loang toả cho em nổi niềm.
Ai gieo trong gió niềm tin,
Để em trăng trở nổi niềm thâu đêm.
Trăng trồng bóng ngả trước thềm,
Cho em một thuở đi tìm bâng quơ.
Rong rêu gặm nhấm tuổi thơ;
Nổi niềm nhuộm tóc bạc phơ mây trời.
LỤC BÁT TÔI YÊU
M Thông

Yêu thơ Lục Bát từ lâu,
Tóc xanh, chừ đã bạc đầu vẫn yêu.
Sương mai tan bởi nắng chiều,
Trưa tôi đội nắng, chiều yêu thơ tình.
Yêu câu Lục Bát trên bình,
Như yêu cô gái giống hình dáng em.
Đời thường nắng sáng mưa đêm,
Nhưng tình em mãi ấm êm bên lòng.
Thời gian gạn đục khơi trong,
Cho anh nổi nhớ, nổi mong, nổi chờ.
Dù cho mây phũ đường mơ,
Song câu Lục Bát vẫn chờ đợi anh.
Đời qua hai cuộc chiến tranh,
Câu thơ Lục Bát vẫn canh cánh lòng.
Đường đời trăm nẻo ruổi rong,
Câu thơ Lục Bát nằm lòng để ru :
À ơi.. hè đã sang thu,
Đông về sương phũ mịt mù đường sang.
Yêu em anh chớ vội vàng,
Đợi mai rộ nở đón chàng sang xuân.
Bổng dưng chàng lại ngập ngừng,
Xuân tàn hoa héo chàng tưng hửng tình.
Chàng si cô gái độc bình,
Mãi quên, đành mất cuộc tình thuỷ chung.
Tôi yêu Lục Bát vô cùng,
Mặc cho đầu bạc răng long mãi còn.


MÊ XUÂN.
Minh Thông


Xuân về lòng những nao nao,
Đêm chìm vào mộng trăng sao thanh bình.
Chồi non nẫy lộc sân đình,
Trăng âu yếm dổ lá cành véo von.
Em ôm chiếc gối bông tròn,
Lắng nghe từng giọt sương lòng ái ân.
Mộng bơi trong cỏi đời trần,
Dập dồn hơi thở gan bầm tái tê.
Nắng chiều lặn núi . Đêm về,
Say trong giấc điệp đam mê Xuân đời.
NHỚ VỀ HÀ NỘI
Phạm Minh Thông



Bồi hồi nhớ rét Hà Thành,
Nhớ con sông đỏ tặng anh hạt màu.
Phù sa bồi đắp cho nhau,
Khi xa, mình những lòng đau đáu lòng.

***

Nắng vàng quấn gót chân hồng,
Anh căng sợi nhớ,Em hong hạt sầu.
Tan tầm em những về đâu,
Gieo bao nhiêu mộng bên cầu sông Thương.
Những con đường nối con đường.
Cỏ non ngậm sữa đầm sương dưới trời.

***

Bây giờ xa cách đôi nơi,
Anh về quê cũ em ơi đừng chờ.
Sông ngăn núi cách đường mơ.
Đêm ôm giá Bắc làm thơ sưởi tình.

VỀ QUÊ.
Phạm Minh Thông


Về quê mài mực làm thơ,
Thương câu lục bát đợi chờ bấy lâu.
Ngày xưa bí ở cùng bầu,
Chung giàn tre Mẹ bắt cầu qua ao.
Ngày xưa ruộng thấp bờ cao,
Mẹ khom lưng gặt Cha đào giếng khơi.

Ngày xưa ngày ấy qua rồi,
Bây giờ soi lại cuộc đời đôi ta.
Bây giờ đệm gấm giường hoa,
Nhà cao cửa rộng đời ta đổi đời..
Bát cơm từ hạt mầm rơi,
Người nông dân vẫn giếng khơi ao làng.
Nhờ câu lục bát ngân vang,
Nhớ ơn Cha Mẹ, Xóm làng, Bà con..
Nuôi ta từ thuở lọt lòng,
Bây giờ đầu bạc vẫn còn nuôi ta.

Cắn câu lục bát làm ba,
Ơn Cha Mẹ một ơn Bà con hai.
Về quê nghiêng mực em mài,
Để anh dệt chữ xây Đài quê hương,
Quê hương trăm nhớ ngàn thương.
Ai đi không nhớ không đường về quê.